Chủ Nhật, 23 tháng 6, 2013

Đẹp +

Sau tiếng cười vui!
Tôi lại trở về trong lặng lẻ
Nỗi cô đơn cứ dằn vặt vắng vẻ
Có phải là tôi nhạy cảm quá không?!
Sống giữa tiếng cười ngập tràn vô tư
Mà tôi ngỡ cô đơn đong đầy khóe mất
Tôi thảng thốt: Tiếng cười ơi, đừng tắt!
Dù đó là sự lừa dối của riêng tôi
Tôi ước mình là que kem
Để được tan ra giữa nắng hè oi bức
Có lẽ thế tôi sẽ không tức bực
Bởi tự mình lại an ủi mình thôi
Nỗi cô đơn trào đến trên môi
E muốn khóc mà không thể nào khóc
Nhạy cảm quá, có lẽ thành khổ nhọc
Ước gì mình là: Sắt- Đá. Có hơn không!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét