Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

Dấu vết quá khứ

Đã năm năm trôi qua kể từ ngày tôi lập gia đình, khoảng thời gian ấy đủ để tôi hiểu như thế nào mới đúng là tình yêu thật sự. Tôi đã sai khi nghĩ rằng cố gắng của hiện tại có thể khỏa lấp được quá khứ đậm sâu của đời mình.

 
Tôi có một mối tình thời sinh viên lãng mạn và đẹp biết nhường nào. Tình yêu đầu tinh khôi như chiếc áo dài trắng thướt tha mỗi độ tan lớp, lãng mạn tựa ánh hoàng hôn những buổi chiều chúng tôi bên nhau. Kỷ niệm nào của chúng tôi cũng đẹp, tròn đầy theo năm tháng.Tôi và anh yêu nhau bằng trái tim nồng say của tuổi trẻ và sự ngây thơ, trong sáng của thời sinh viên. Nhưng những tháng năm êm đềm ấy đã trôi thật xa vào quá khứ để lại một thực tại đau lòng cho cả hai.
Nếu không thể vượt qua cái bóng của quá khứ, liệu tôi có hạnh phúc?
cân ô tô điệntử 60 tấn | cân ô tô điện tử 80 tấn | cân ô tô điện tử 100 tấn | cân ô tô điệntử 120 tấn | cân ô tô điện tử 150 tấn
Duyên vỡ
Dù sinh ra trong một gia đình khá giả, được ba mẹ cưng chiều từ nhỏ nhưng tôi luôn cố gắng học thật giỏi, tự lập trong mọi việc. Anh yêu tôi cũng xuất phát từ sự quý mến và tôn trọng trong tính cách, lối sống và suy nghĩ đó. Tình yêu của anh đã giúp tôi trưởng thành, học hỏi thêm được rất nhiều điều thú vị từ cuộc sống. Anh là một người nghị lực và lạc quan. Bố mất sớm, một tay mẹ tần tảo nuôi anh khôn lớn. Anh luôn làm mẹ an lòng với vị trí dẫn đầu trong học tập, sống hết mình vì mọi người.
Tốt nghiệp đại học, tôi về quê nhận công tác, anh ở lại thành phố để lập nghiệp. Tuy cách xa về không gian nhưng tình cảm mà chúng tôi dành cho nhau vẫn như ngày đầu. Một năm anh về thăm tôi 4 lần. Chúng tôi bắt đầu nghĩ về một đám cưới lãng mạn, ngập tràn những lời chúc tốt đẹp từ bạn bè và người thân.
Nhưng rồi giấc mơ ấy đã vụt tắt như ánh trời chiều khi tôi nhận được tin anh đã có con và chuẩn bị đám cưới với người con gái khác. Anh và cô gái ấy, là đồng nghiệp của anh, đã đến với nhau trong một lần đi liên hoan cùng công ty. Như hàng vạn câu chuyện tôi đọc được trên mạng: anh say, cô ấy đưa về, hai người mất kiểm soát vì men rượu, cô ấy mang trong mình giọt máu của anh, anh phải cưới vì trách nhiệm dù rất đau đớn... Tôi đã nghe, đã thuộc nằm lòng nên đành âm thầm buông tay.
Bi kịch ba người
Tôi sống trong những tháng ngày khổ đau tuyệt vọng với một trái tim tan nát. Hai ngày trước đám cưới anh, tôi nhập viện vì kiệt sức và suy sụp. Anh đã bỏ hết mọi thứ để về thăm. Tôi đau đớn ngoảnh đi không thèm nhìn mặt. Anh nắm tay tôi, nói duy nhất một lời xin lỗi rồi đi. Giọt nước mắt chan nhòe mắt tôi, nhạt nhòa mối tình đẹp đẽ đầu đời. Từ giây phút ấy, tôi tự nhủ hãy quên anh như quên một nỗi đau trong đời.
Hai năm sau, anh và cô gái kia đường ai nấy đi bởi trong lòng anh luôn có hình bóng tôi. Anh chuyển việc về quê tôi, xin tôi cho anh cơ hội để hai đứa làm lại từ đầu nhưng vì lòng tự trọng quá lớn, tôi bảo rằng đã quên anh. Như để chứng minh lời mình nói, sáu tháng sau tôi lập gia đình với người đã theo đuổi tôi suốt 6 năm.
Mỗi ngày, tôi luôn cố gắng để làm người vợ tốt nhưng sao càng cố, tôi càng thấy mình lún sâu vào sai lầm. Tự đáy lòng mình tôi không thể nào quên anh được, dù biết rằng làm vậy là có lỗi với chồng. Tôi cứ sống trong dằn vặt, cố vùi lấp yêu thương, xót xa khi thấy anh đi sớm về khuya một mình mà luôn phải cố tỏ ra lạnh lùng. Dù biết chỉ cần bước tới phía anh, dẹp bỏ quá khứ, gật đầu một cái là có thể về với anh mà sao tôi không làm được? Để rồi giờ đây, anh cô độc, tôi tiếc nuối còn chồng tôi tổn thương vì phải chung sống với người vợ chẳng yêu mình.
Có những hạnh phúc tưởng chừng đơn giản nhưng với tay hoài vẫn không thể chạm tới. Có những ký ức những tưởng có thể quên đi dễ dàng mà mãi chẳng nguôi ngoai. Vết buồn đó của quá khứ sẽ mãi ám ảnh tôi về sau. Giá tôi có thể bao dung hơn thì đã không gây ra bi kịch cho chính mình...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét