Chủ Nhật, 3 tháng 11, 2013

Vân anh đáng yêu

 
"Bình minh, hơi lạnh đã lan ra từng ô cửa. Em ngủ vùi trong chăn ấm, hít hà mùi hương của nắng ngày hôm qua còn lưu lại nơi chiếc nệm mẹ mới giặt. Mùi hương nhẹ nhàng hòa lẫn với cái lạnh sớm mai. Em bỗng thấy buổi sáng này êm ái quá.
Sẽ có bao nhiêu người đang hối hả ngoài kia?; từ bác nông dân đi nhổ cỏ hành; từ những người phụ hồ, thợ xây đang hỉ hả ngồi uống ấm trà nóng để bắt đầu những khối gạch hình hài; bác gái nhà bên chắc đã gánh rau ra chợ bán, gánh hàng rau gọn gẽ tươi non kia là cả một sớm dầm mình trong sương lạnh, lúi húi bấm ngón chân xuống đất lạnh để hái từng ngọn rau non xanh. Và sẽ có từng ấy nụ cười rạng rỡ.
Mùa đông về trên ô cửa nhỏ, nom sắc trời đã nhạt đi. Nhưng em vẫn yêu mùa đông đến lạ. Mùa đông, em muốn nhìn những vòng khói nhả ra từ cái miệng nhỏ xinh của cô em gái, hai chị em thi nhau hít hà rùi lại thở ra, đôi bàn tay khum khum hứng lấy những hơi khói nhỏ. Mùa đông, em muốn nhìn cô bé mặc đủ thứ áo quần dày bịch, người to như con gấu bông mà cô bé vẫn nhìn thấy trong tủ kính ở ngoài cửa hàng lưu niệm, để rồi đùa vui với chúng bạn, ngã lộn mấy vòng, đứng dậy phủi bụi trên quần áo, miệng vẫn cười toe vì không đau. Mùa đồng, em muốn xỏ chân vào đôi ủng vừa cứng vừa to của bố, bước đi nặng trịch theo mẹ ra ruộng hành, vừa đi vừa chỉ trỏ, huyên thuyên đủ thứ chuyện; em cũng cúi xuống như một bác nông dân, giật tung đám cỏ đáng ghét, lần nào chỗ cỏ em nhổ vẫn còn để lại rễ, mẹ lại cười và đi dọn lại. Mùa đông, em thích phồng miệng thồi phù phù bếp củi, nấu nồi cơm ngon lành, còn tranh thủ nướng khoai. Mùa đông, em muốn nắm chặt tay bố, bàn tay nhỏ của em nằm gọn trong bàn tay bố, được bố dắt đi thăm mộ trong tiết thanh minh, đôi mắt em cũng nhắm nghiền, chẳng nhớ em đã cầu nguyện gì lúc đó. Mùa đông, em muốn cả nhà ngôi quây quần quanh nồi bánh chưng, hai chị em háo hức vớt chiếc bánh tự gói, chẳng nhớ nó là hình tròn, hình vuông hay méo mó thế nào, nhưng chiếc bánh ấy, hai cô nhóc đã buộc hết bao nhiêu nạt của mẹ. Mùa đông, em muốn xoa xoa đôi bàn tay đỏ ửng vào nhau, rồi áp lên má. CHƯA BAO GIỜ, MÙA ĐÔNG CỦA ẤU THƠ MÀ EM THẤY LẠNH.
Mùa đông này khác lắm những mùa đông trước. Chiếc nệm em nằm êm hơn, chiếc chăn em đắp ấm hơn. Em không còn là cô bé như con gấu bông ngày xưa nữa, em bước đi nhẹ nhàng với chiếc khăn voan mỏng khẽ quàng, chiếc áo len đẹp hơn, chiếc giày xinh hơn; đôi bàn tay đeo chiếc găng điệu đà, không còn đỏ ửng lên vì rét; em kiêu hãnh với đất trời rằng em không lạnh, nhưng em biết, làn gió kia, hơi lạnh kia đang mỉm cười nhắc nhở: có thật rằng em không thấy lạnh không?. PHẢI CHĂNG MỌI THỨ ĐỦ ĐẦY, NGƯỜI TA BỖNG QUÊN ĐI GIÁ TRỊ.
Cái lạnh tê tái của mùa đông không còn vây bám thịt da, nó len lỏi vào trong từng ngóc ngách. Những lúc ấy, em bình thản vùi mình trong chăn ấm. Tự ngẫm mọi thứ trôi qua, chậm rãi thôi, như lúc em ngồi đợi từng giọt cà phê tí tách. Em nhìn mọi thứ đang trôi qua bằng thước phim quay chậm, để cảm nhận thật sâu hơn cái lõi bên trong của một khối đời hình tròn đang lăn hối hả. Em để mình nhẹ trôi trong miền ký ức đang ùa về. Cứ như thế, lòng em ấm lại.
Đôi khi, người ta bỗng dừng lại, DỪNG LẠI ĐỂ AN YÊN"
Cầu cân điện tử 60 tấn | Cầu cân điện tử 80 tấn | Cầu cân điện tử 100 tấn | Cầu cân điện tử 120 tấn | Cầu cân điện tử 150 tấn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét