Gửi anh, người em muốn gọi là chồng!
Em và anh sinh ra lớn lên trong hai gia đình hoàn toàn khác nhau. 27 tuổi, em quen anh khi đó đã 34. Ban đầu, cả anh và em đều đến tuổi lập gia đình nên bạn bè giới thiệu quen nhau, để rồi hôm nay mình vẫn bên nhau nhưng lại như những người bạn.
Mẹ anh và bố mẹ em đều mong muốn có một đám cưới. Lúc đầu em còn ngần ngại vì chưa quen với sự có mặt của anh trong cuộc sống của em. Đến khi em quen có anh bên cạnh rồi thì anh lại lần lữa, để đến hôm nay đã gần 5 năm trôi qua, chúng ta vẫn chưa có được một đám cưới.
Anh nói anh không thay đổi, em đừng suy nghĩ nhiều, cứ từ từ, các cụ mình ngày xưa còn chờ nhau cả chục năm cơ mà. Em hiểu rằng khi yêu là có thể chờ đợi và em cũng đợi được nhưng quan trọng là đợi đến khi nào? Những ngày qua, em thấy mệt mỏi mỗi khi có người hỏi khi nào lấy chồng. Em cứ cười trừ mà thấy buồn miên man.
Anh còn băn khoăn điều gì khi mà chúng ta đâu còn trẻ nữa, công việc cũng đã ổn định, tính cách em cũng chỉ có vậy thôi. Hai bên gia đình cũng không phản đối nếu không muốn nói là ủng hộ. Anh cứ trì hoãn hết lần này đến lần khác. Mỗi lần anh nói chuyện cưới xin em đều gật đầu, nhưng anh nói rồi để đấy, không lo để em thêm một lần hụt hẫng.
Ngày hôm nay, em còn bên anh là bởi em yêu anh bằng tất cả trái tim mình. Anh ạ, em cũng phải yêu bản thân mình nữa chứ. Trong tình yêu, mỗi người có một cách thể hiện khác nhau. Từ khi yêu anh, em chưa đòi hỏi điều gì ở anh bởi em được cha mẹ dạy lối sống tự lập từ nhỏ. Em chỉ muốn đi bên anh với tư cách một người yêu, một người vợ, như thế có nhiều quá không anh?
Anh không phải là người đầu tiên khiến con tim em lỗi nhịp nhưng là người duy nhất khiến em nói ra ba từ "Em yêu anh". Đừng để em đợi lâu nữa anh nhé. Bởi em sợ đến khi mệt quá biết đâu em lại ngả đầu vào một bờ vai khác.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét